Bẻ ngón tay là một thủ đoạn để tự xác tín.
Trong không gian tĩnh lặng nơi huyễn tưởng hoá hiện thực này, Điền An Bình không thể hoàn toàn tin vào những gì hắn thấy, những gì hắn nghe, chỉ có thể dùng cách này để xác định suy nghĩ của bản thân không bị nhiễu loạn.
Vấn đề của hắn quả thực đã chạm đến cốt lõi của ván cờ này.
Miêu Nhữ Thái cười như không cười: “Có lẽ ngươi sẽ không muốn biết tên của bọn chúng.”
“Bọn chúng? Vậy là không chỉ một người.” Điền An Bình rất nghiêm túc suy nghĩ, nên tốc độ nói của hắn không nhanh: “Đương nhiên tên của bọn chúng không phải là chuyện quan trọng nhất. Ta muốn biết là – ngươi làm sao có thể liên thủ với người ngoài Hoàng Duy Chân tiền bối để đối phó Vô Danh Giả? Ngươi làm sao che giấu được ý đồ đối phó Vô Danh Giả của bản thân?”