Sau trận chiến, Khương Vọng thu thập tất cả di vật của Diệp Lăng Tiêu, bao gồm cả Như Ý Tiên Cung và Tiên Đô, lẽ đương nhiên giao lại cho Diệp Thanh Vũ.
Khương Vọng rất không thích qua lại với những kẻ tính toán từng bước rõ ràng như vậy. Bởi lẽ cuối cùng luôn phải hành động theo suy nghĩ của bọn họ, khiến bản thân trông như kẻ không có chủ kiến, tựa con rối bị giật dây.
Trọng Huyền Thắng là ngoại lệ. Cùng Thắng ca nhi tình như thủ túc, đó là kề vai sát cánh, không phải con rối.
Gia Cát Nghĩa Tiên lại nói: “Lão phu tính được thần đạo của nàng đã thành, chỉ cần Thần ngự Tiên Cung là đủ, bản tôn không cần phải mạo hiểm.”
Mí mắt Khương Vọng giật giật. Đến cả từ “mạo hiểm” cũng dùng rồi… Sao Khương mỗ ta đây mạo hiểm lại là lẽ đương nhiên ư?