"Đô Úy đại nhân, ta không sao." Bào Huyền Kính đáp: "Chẳng qua là... vô ý va phải chút thôi."
"Va phải ở đâu? Va phải thế nào? Là kẻ nào?"
Trịnh Thương Minh liên tiếp chất vấn, rồi đứng bật dậy, xoay người như hổ vồ mồi: "Còn không mau tản ra bắt người? Việc này liên quan đến an nguy đô thành, Tuần Kiểm Phủ phải cho tiểu Bá gia một lời giải thích!"
Dẫu Bào Trọng Thanh có sống lại, e rằng cũng chẳng sốt sắng bằng hắn.
Nha binh lập tức tản ra như đàn cá vẫy vùng trong biển rộng, trà trộn vào đám đông. Tại đất Lâm Tri này, Đô Thành Tuần Kiểm Phủ muốn tìm vài kẻ tình nghi, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.