Vậy mà lại bị đánh gãy cả ngón tay!
“Tình xưa nghĩa cũ là việc ngươi dẫn binh đánh úp hậu phương của trẫm đó ư?” Hồng Quân Diễm hơi nghiêng đầu, để nắm đấm của Khương Mộng Hùng lướt qua, rồi tung một cước trúng ngực Tông Đức Trinh: “Mấy ngàn năm không ôn chuyện cũ, để ngươi một mình ức hiếp đám hậu bối – xem ra đầu óc ngươi cũng trẻ lại rồi đấy, giờ đây thật là thú vị lạ thường!”
Cú húc đầu của Tông Đức Trinh va phải nắm đấm của Khương Mộng Hùng, vang lên một tiếng trầm đục như lão tăng gõ mõ.
Bất ngờ lại trúng thêm một cước này, khiến hắn cong người lại như con tôm luộc.
Tay của Hồng Quân Diễm vẫn đang níu chặt lấy hắn, khiến hắn tuy bị hất tung lên cao nhưng không thể bay xa, thân hình lúc này phất phơ giữa không trung tựa một lá cờ!