"Đừng ồn ào. Chuyện này rất hệ trọng." Nó nói.
Nó nhớ lại khi còn rất nhỏ, huynh trưởng cõng nó rời xa quê hương, bôn ba ngàn dặm, trên đường đi không thiếu chó sói hổ báo, cũng chẳng ít sơn tặc chặn đường. Nó chỉ có thể nghiến chặt răng, cố không bật khóc thành tiếng, để huynh trưởng không phải phân tâm.
Còn hôm nay, ít nhất trong tay nó có kiếm, nó cũng đã biết chút ít đạo pháp.
Tướng soái không địch lại, thì cũng có thể liều mạng đánh giết vài tên giáo úy, diệt trừ một ít binh lính quèn.
Quân trận không phá được, thì dù gì thân pháp của nó cũng luyện rất nhanh.