Quốc sách của Kinh Quốc trong mấy chục năm tới đã được định sẵn, về cơ bản sẽ không mở rộng ra bên ngoài nữa, mà toàn lực chuẩn bị cho Thần Tiêu.
Những lãnh chúa quân phủ nửa quân nửa vương như bọn hắn, cũng tương đối tự tại, có thể dành thêm chút thời gian cho việc tu hành.
Kiêu Kỵ Đại đô đốc nhếch miệng cười: “Tông chưởng giáo còn có thể đi tìm Trấn Hà Chân Quân chịu trách nhiệm sao?”
“Ngươi nói lời gì vậy?” Khuông Mệnh lúc này cũng thoáng ý cười, nhưng nụ cười còn lạnh lẽo hơn cả khi không cười: “Ta và Kiêu Kỵ Đại đô đốc cùng ngồi ăn cơm, nếu ta xảy ra chuyện, tất nhiên là trách nhiệm của Đại đô đốc rồi.”
Ưu thế của Bình Đẳng Quốc chính là ở đó, bọn họ là những kẻ chân đất, có thể vĩnh viễn ẩn mình, chỉ lộ diện khi hành sự giết chóc. Cảnh Quốc là đế quốc trung tâm, lại không thể mãi co mình trong lãnh thổ, mà cần phải tạo dựng ảnh hưởng lên khắp chư thiên vạn giới.