Mặc dù hắn là Bình Đẳng Vương, nhưng không hề có chút liên quan nào tới Bình Đẳng Quốc, cũng không hề tán thành lý tưởng của Bình Đẳng Quốc. Thậm chí hắn còn không cho rằng những người ở Bình Đẳng Quốc có lý tưởng.
Chẳng qua chỉ là một đám bạo đồ mà thôi.
Địa Ngục Vô Môn đương nhiên cũng là một đám bạo đồ, nhưng bọn họ ra giá rõ ràng, minh bạch, một tay giao tiền một tay giết người, không vẽ vời viễn cảnh, không dựng lên lý tưởng hão huyền.
“Khác biệt rất lớn.” Sở Giang Vương dường như luôn giữ vẻ bình tĩnh: “Thứ nhất, cứu Lý Mão là nhiệm vụ bất khả thi, nhưng giả vờ đi cứu Lý Mão thì lại rất dễ thực hiện. Thứ hai, thật sự cứu Lý Mão và giả vờ cứu Lý Mão, vốn đầu tư hoàn toàn khác nhau, lựa chọn cũng nhiều hơn hẳn. Ngươi nói vế sau cũng là tử cục, ta không đồng ý. Đao thật thương thật mà chém giết, với việc đứng từ xa phất cờ hò reo, hiểm nguy có như nhau chăng?”
“Thứ ba, hiện tại ta không bàn về khác biệt. Ta muốn nói về khả năng chúng ta thoát thân sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Ta không muốn chết, Tần Quảng Vương cũng không muốn chết, chúng ta sẽ không chọn con đường chết.”