Thân ảnh màu đồng nơi chân trời, như tan chảy trong lò lửa hoàng hôn. Một bên bách kiếp luyện thần, một bên lưu quang rắc vàng. Cứ thế kiên định tiếp cận.
Thân khôi lỗi có linh tính, cửa Không lại vô duyên. Trước khi thân ảnh ấy giáng lâm, nguyệt hoa đã rực rỡ soi chiếu, thay thế cả ánh hoàng hôn.
Ngọc Chân và Phó Đông Tự vốn đang đứng giữa hoàng hôn, đôi bên cảnh giác dò xét, chỉ trong chớp mắt đã thấy mình đứng dưới ánh trăng. Trời đất không còn tạp sắc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ một màu sương giá mênh mang.
Ánh trăng lạnh lẽo, từ bi chảy trôi. Giữa không gian hư ảo, vô số Khôi lỗi Nguyệt Lưu Ly lảo đảo đứng dậy.
Trên không trung vang vọng tiếng Phạm xướng thần bí, thanh khiết mà cao xa. "...Gia Di Nhược Trá Ô Đô Trá, Câu La Đế Tra Kỳ Ma Tra, Sa Bà Ha!"