Đại điện Long Cung trống trải, xưa kia từng cao bằng mãn tọa.
Tiếng cụng ly chúc tụng dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, ly vừa chạm, nay chỉ còn lại giấc mộng vỡ tan.
Khương Vọng đã rời đi từ lâu.
Phúc Duẫn Khâm lại vẫn đứng nơi đây.
Trữ vật khí cụ đeo đầy người, khiến hắn trông như một gã trọc phú quê mùa, mình đầy vàng bạc châu báu. Thật thuần túy dung tục.