Giữa vô vàn sát pháp âm thanh ấy, lại có một tiếng khác hòa vào, phối hợp không chút sơ hở.
Âm thanh ấy già nua mà từ bi, ưu sầu lại phiền muộn. Nhưng trong trầm thấp, có tráng liệt hùng hồn; trong suy lão, có sinh cơ vô cùng.
Âm thanh ấy nói rằng:
“Ta chẳng thấy khách trên trời, nhưng có thể biết nhân gian!”
Chúng Sinh Pháp Tướng hiện hình lão tăng, cũng tiến vào tâm lao. Vị này đối mặt Thiên Nhân Khương Vọng, hai tay hợp lại, đập mạnh xuống. Khắp thân bảo quang như Phật quang, vạn tiếng nhân gian như Phạn xướng, thi triển Tam Bảo Tứ Giác, Ban Lan Chuy!