Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng không tiếp lời này: “Nếu là chuyện ngày hôm trước, Dạ cô nương đã giúp ta giết phân thân thế mạng của Trương Lâm Xuyên. Mấy ngày trước, lúc ta ở Sở quốc, Dạ cô nương lại không tìm đến ta… Việc này có liên quan đến việc kinh doanh của Dạ cô nương tại Sở quốc sao?”
Dạ Lan Nhi hơi kinh ngạc nhìn lại, chốc lát lại cười: “Con người ngươi ấy! Đã nói là nợ ân tình, sao ngươi lại chỉ bàn nợ, không bàn ân tình, xa cách như vậy!”
“Khương mỗ không phải là xa cách, chỉ là không nghĩ lãng phí thời gian của Dạ cô nương.” Khương Vọng liếc mắt nhìn sắc trời ngoài phòng, nói: “Giờ Ngọ ba khắc, ta phải luyện đồng.”
Dạ Lan Nhi thu lại ý cười: “Ta thấy thị lực của ngươi cũng không được tốt lắm, không nhìn ra chân ý thực tình.”