Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ phút này, Khương Vọng nói đạo ngữ, nghe âm biết ngay ý nên cũng không sợ không thể giao lưu.
Nắm giữ Đạo đồ, thành tựu Thần Lâm không tiếc, không rò, không thiếu, hắn đã sớm có năng lực thuật đạo. Viết đạo văn, nói đạo ngũ đều không phải là việc khó.
Đương nhiên, so với ngôn ngữ phổ thông của Nhân tộc thì việc nói Đạo ngữ, viết Đạo ngữ cũng là một loại tiêu hao. Đối với trạng thái thân thể của hắn hiện tại thì không phải là việc tốt nhưng hắn vẫn biểu hiện vô cùng thong dong, lãnh khốc, rất có tính áp bách.
Còn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn đang trên đường đi thì đồng đội chết hết người này đến người khác. Hai tên Yêu tộc còn lại này, một kẻ là Hầu yêu, một kẻ là Mã yêu. Cả hai đều sợ đến choáng váng, chân run rẩy không ngừng, trong lúc nhất thời ngoại trừ gật đầu, cũng không có phản ứng nào khác.