Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng, Khương Vọng và Vương Trường Cát đứng đối diện nhau trong im lặng, giữa bọn họ treo một cái lồng giam làm bằng những cột xương trắng nhợt nhạt. Phương Hạc Linh trong lồng giam đau đớn đến co quắp cả người, nhưng lại mỉm cười nhìn vào vị trí Trương Lâm Xuyên vừa biến mất.
Cho dù gã đã bị Trương Lâm Xuyên giết chết trước.
Linh hồn rơi vào ngục tù Vô Sinh, trọn đời chịu đau khổ, không bao giờ chết đi.
“Cho ngươi một chút thống khoái đi.” Vương Trường Cát nhẹ giọng nói: “Ngươi có gì muốn nói không?”