Chương 1342: Hắn ta không mất mặt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng còn nhớ lần đầu tiên tới Phù đảo Đinh Mùi, tuy rằng hành trình khi đó rất vội vã, nhưng cũng vì cái nơi này mà cảm thấy khâm phục. Đó là một loại vui mừng khi ở trong cánh đồng hoang vu tĩnh mịch lại chợt thấy hoa viên xán lạn. Từ vùng đất hoang hỗn loạn đi đến phù đảo yên bình, có một loại cảm giác hạnh phúc như người xa quê trở về nhà.
Mà bây giờ…
Hai cây cột đá hoa biểu (1) cao to kia đã đổ nghiêng, thậm chí quảng trường Bạch Thạch đã từng có rất nhiều tu sĩ ngồi đấy cũng biến mất, chỉ còn lại một hố sâu đen nhánh, giống như là cái miệng lớn của một con quái thú đang đợi nuốt chửng cái gì đó. Không biết ở chỗ đó đã có bao nhiêu mạng người bị vùi lấp.