- Ta...
- Chớ có để tự trách đè sập tâm trí của ngươi, người sống một đời, luôn là thân bất do kỷ, Khương tộc cũng không phải bởi vì ngươi mà suy sụp, nguyên nhân chân chính là bản thân xảy ra vấn đề.
Nghe được Khương Trường Sinh nói lời này, tâm tình bị đè nén trong lòng Khương Tầm cuối cùng không áp chế nổi nữa.
Hắn lúc này đứng dậy, đứng sang một bên, khụy gối xuống, bắt đầu quỳ lạy Khương Trường Sinh, một bên dập đầu, một bên tuôn nước mắt đầy mặt.
Trong năm tháng dài đằng đẵng, hắn vẫn cho rằng tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là bởi vì hắn, cảm giác tội lỗi khiến cho hắn chống đỡ đến bây giờ, bây giờ nghe lão tổ nói không phải lỗi của hắn, ngụy trang của hắn trong nháy mắt bị đâm thủng.