Phía dưới bầu trời xanh thẳm, từng dòng sông lưu động trong biển mây, như tơ lụa phất phới bầu trời, đếm không hết sinh vật đủ loại hình dáng ngao du trên không trung, đẹp như bức tranh.
Phía dưới là đại dương mênh mông vô bờ, nhìn không thấy mặt đất, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, chính là Thái Thượng Côn Luân, hắn bay về một phía, theo phương hướng của hắn nhìn lại, một hòn đảo nhỏ như là bụi trần đứng ở trên mặt biển, vô cùng nhỏ bé.
Thái Thượng Côn Luân rơi xuống đất, rơi vào bên trên một quảng trường, quảng trường do bạch ngọc khảm thành, phản chiếu thân ảnh của hắn, ánh mắt của hắn rơi vào trên người một người đang tĩnh toạ phía trước.
- Vì sao không cho ta tiến đến, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không địch lại Đạo Tổ?
Thái Thượng Côn Luân mở miệng hỏi, ngữ khí không có chút tình cảm, chẳng qua ánh mắt hắn rất lạnh.