Nhìn đám người Tô Vũ một hồi, Tam Nguyệt chợt dán mắt vào hai vị đang đứng cuối hàng, đó là Bánh Nhân Đậu và Phì Cầu.
Giờ phút này, Bánh Nhân Đậu đang cuộn người lại ngủ ở trên đầu Phì Cầu, mà Phì Cầu ngoắt ngoắt cái đuôi nhìn chung quanh, hiếu kỳ hệt như tiểu cẩu nhà hàng xóm, sự thật đúng là như thế, đã lâu lắm rồi nó không ra khỏi cửa.
Thấy Tam Nguyệt nhìn mình, trên mặt chó của Phì Cầu miễn cưỡng lộ ra ý cười, tiếp tục nhìn quanh.
Sau đó, thấy Tam Nguyệt vẫn còn nhìn mình chằm chằm, Phì Cầu nhịn không được tò mò nhìn lại Tam Nguyệt: "Ngươi cứ một mực nhìn ta làm gì?"
Tam Nguyệt thầm giật mình, trong nháy mắt lão đã thanh tỉnh, nhìn Tô Vũ rồi hít sâu một hơi: "Tam Nguyệt tham kiến Nhân Chủ!"