- Tiện nhân... Không đuổi theo giết Vương Hầu của Thiên Vương Điện, đến nơi này sính uy phong cái gì. Tại Thác Thương Sơn bị ngược đãi rồi, đến chỗ ta nơi này tìm thăng bằng? Thiệt thòi Vu Chủ ngươi.
Tần Mệnh thống khổ ngã vào trong hố sâu, toàn thân như là bị vô số trọng chùy thay phiên đập thật lâu, mỗi một tấc da thịt xương cốt đều đang đau đớn. Hắn thật vất vả tiến mới vào lục trọng thiên, còn không có cao hứng bao lâu, đã bị vô tình chà đạp rồi.
- Đừng vội sính miệng lưỡi lợi hại, không có tác dụng đâu.
Táng Hoa Vu Chủ đi về hố sâu, bước chân liên tục, lượn lờ mềm mại, nàng thật sự rất đẹp, nói phong hoa tuyệt đại đều không đủ, trong lúc giơ tay nhấc chân mang theo thái độ cao quý thoát tục, chỉ là tiên nhan tuyệt lệ của nàng không lộ ra chút cảm xúc gì, như là nữ tử lãnh diễm trong bức họa, vĩnh viễn đều là bộ dáng kia, sẽ không thay đổi.
- Cũng đúng, loại người như ngươi chính là tiện nhân không có mặt mũi không có xấu hổ, nào sẽ để ý những thứ này.