Tần Mệnh tiếp nhận quả dại, đặt ở trong miệng khẽ cắn, chất ngọt tràn đầy khoang miệng, kích thích vị giác đầu lưỡi.
- Lôi huynh, rời khỏi nơi này, có tính toán gì không?
- Tu luyện, lưu lạc, trải qua cuộc sống như trước kia. Kẻ săn giết nha, nên tiếp tục cuộc sống của kẻ săn giết.
Lôi Áo vốn là Địa Võ đỉnh phong, chỉ kém nửa bước nữa đã tiến vào Võ Thánh rồi, kết quả, tuổi thoái hóa, cảnh giới thoái hóa, không đợi đi về hướng đỉnh phong nhân sinh liền một phát té ngã giữa sườn núi. Bắt đầu mấy ngày nay, cảm giác thật sự rất khó chịu. Hắn không giống những người có bối cảnh có thế lực kia, các loại thiên tài địa bảo, võ pháp bí thuật tùy tiện dùng, hắn đụng chạm đến Thánh Võ hàng rào thật sự không dễ dàng, trả giá gian khổ cũng chỉ có chính hắn mới rõ ràng nhất. Nhưng so sánh với những người khác trên Vạn Tuế Sơn mà nói, hắn đã vô cùng may mắn, nhìn xem môn chủ Phong Lôi Môn, nhìn xem Táng Hải U Hồn, hắn không có gì quá phàn nàn. Chính là đáng tiếc những huynh đệ kia của hắn, đội săn giết hơn năm mươi người, đều là một tay hắn mang lên, đến bây giờ chỉ còn thừa lại bảy người.
- Không muốn làm chút ít thay đổi sao?