“Tiên sinh, phi lễ chớ nhìn.”
Dao Cầm nhận thấy thiếu niên phía sau nhìn đông ngó tây, đáy mắt càng lộ ra một tia khinh miệt. Hôn ước còn chưa thành, đã muốn đâm đầu vào chốn phồn hoa bậc nhất này, đúng là mơ mộng hão huyền.
Nhưng phu nhân không hề từ chối thẳng thừng, đuổi thiếu niên này ra khỏi cửa, nên ả cũng không dám tỏ thái độ ra mặt. Rất nhanh, ả dẫn Lý Hạo đến khu vực phía tây khá yên tĩnh của Tô phủ. Nơi đây có một mảnh vườn lớn cùng điện vũ, so với những nơi Lý Hạo đã đi qua thì có vẻ mộc mạc hơn nhiều, nhưng cũng đều là những kiến trúc xa hoa sánh ngang hoàng cung.
Đây là Tiểu biệt viện, khách khứa của Tô gia lui tới đủ mọi hạng người, nơi tiếp đãi tự nhiên cũng có sự khác biệt, Tiểu biệt viện này dùng để tiếp đãi các gia tộc tầm thường.
“Đây là Hải Nguyệt Điện, tiên sinh, ngươi tạm thời ở đây, có việc phu nhân sẽ truyền triệu ngươi.”