Tô Mộ Tình cười lạnh, nói: “Chỉ khi từng thấy sắt và máu, mới biết vạn vật thế gian, duy chỉ có lực lượng của bản thân mới đáng tin cậy, tất cả đều là hư ảo!”
Ánh mắt Lý Hạo khẽ lóe lên, không ngờ nữ tử trước mắt lại có được giác ngộ như vậy.
“Tỷ tỷ, ta không tiễn nữa.”
Tô Mộ Tình nói xong, không để ý Lý Hạo nữa, quay sang nói với Tô Uyển Tuyết.
Tô Uyển Tuyết gật đầu, kéo Tô Uyển Thanh định rời đi, nhưng Tô Uyển Thanh giãy ra, định ở lại.