Một khi đã chọn cách xông vào, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là nhổ bỏ những cái đinh mà Thần triều đã cắm ở Nam Châu, chỉ bằng đám già yếu bệnh tật này, thật ra ai ra tay cũng như nhau, không tốn chút sức lực nào là có thể diệt sạch.
Lời nói vang vọng khắp màn trời.
Dương Minh Lễ tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, hóa ra sự yên bình mà bọn hắn dốc sức duy trì lại mong manh đến thế, mong manh đến nỗi sự tồn vong chỉ nằm trong một ý niệm của hai giáo.
Cùng lúc đó, Phượng Hi lại lộ vẻ kinh hãi.
Nàng ngây người nhìn những kim thân Bồ Tát, trên đỉnh thương khung xa vời vợi, bỗng nhiên xuất hiện thêm hai vầng liệt nhật treo cao, tựa hồ tràn ngập hỏa diễm, khiến ngay cả đại nhật vốn có cũng trở nên ảm đạm vô quang.