"Nhã Quân hiểu được, đa tạ Tô tỷ tỷ vẫn có thể đến thăm ta." Doãn Nhã Quân miễn cưỡng cười, sau đó nhẹ giọng an ủi đối phương một câu.
"Ngươi..." Tô Ngữ Thường thấy dáng vẻ khốn cùng này của đối phương, lại không nhịn được mà lắc lắc tay áo: "Đúng là phiền chết đi được!"
Huyền Nhạc thành đã từng nằm dưới quyền quản lý của Thiên Kiếm Tông, lui tới vô cùng mật thiết, chính chuyện này đã khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên thân mật hơn bình thường một chút.
"Kha lão thất này! Đúng là khinh người quá đáng, nếu nó tự mình đến cưới thì cũng thôi đi, đây lại ban ngươi cho thủ hạ thì tính là chuyện gì chứ? Bắt đầu từ lúc hắn đi ra... Ai." Vốn dĩ Tô Ngữ Thường còn muốn oán trách một câu, nhưng nghĩ tới thân phận của người nào đó quá cao, lại cưỡng ép nuốt câu nói kia trở về.
Không có thực lực, lại bị cứng rắn nâng đến một địa vị không thuộc về người nọ, không cần biết đối với hắn hay là đối với người khác, đều không phải là một chuyện tốt lành gì.