"Du Nhi" với gương mặt tà dị, được ánh đèn lồng trong đêm tối chiếu rọi, cứ thế nhìn Mặc Họa một cách lạnh lẽo.
Nhưng Mặc Họa thần sắc bình tĩnh, không chút kinh ngạc, không chút ngạc nhiên, cũng không có sợ hãi hay bất kỳ cảm xúc bất thường nào khác.
"Du Nhi" không hiểu vì sao, bỗng nhiên không cười nổi nữa.
Mặc Họa vươn một ngón tay trắng nõn, chạm vào trán "Du Nhi", nhàn nhạt nói: "Ngươi cuối cùng cũng chịu ra rồi, ta đợi ngươi cả ngày rồi."
"Du Nhi" sắc mặt khẽ biến: "Ngươi... biết?"