Chương 90: Cũng là lần đầu của anh
(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
Đường Tư Vũ cau mày: “Chuyện giữa tôi với Mộ Phi anh không được nhúng tay
Vào.
“Sao? Em vẫn còn tình xưa nghĩa cũ với anh ta à?” Sắc mặt Hình Liệt Hàn trầm
xuống, có chút tức giận.
Đường Tư Vũ không muốn dây dưa chuyện này nữa, cô tính không trả lời thay vào đó hỏi ngược lại anh: “Bây giờ anh gọi cho người của anh để gỡ bỏ chuyện của Kỳ Lương xuống trước, tôi ra ngoài
đợi rồi ta cùng đi ăn. Tôi đặt bàn rồi.”
Hình Liệt Hàn biết người phụ nữ này cũng không ngốc, anh cắn đôi môi mỏng nói:
“Được rồi! Thấy em cũng nhiệt tình cầu
xin tôi, tôi đâu thể không đáp ứng chứ?”
Đường Tư Vũ đây cửa ra ngoài, Hình Liệt Hàn liền gọi điện cho bạn tốt Ôn Lệ Thâm bảo anh gỡ bỏ tin phong sát Kỳ Lương xuống, khôi phục lại công việc như bình thường, Ôn Lệ Thâm ở đầu dây bên kia cũng không hỏi gì thêm mà lập tức đồng
ý.
Gọi xong, Hình Liệt Hàn thu dọn đống tài liệu trên bàn, kêu Hàn Dương tới lấy rồi đi ra ngoài. Đường Tư Vũ đứng ở hành lang, ánh mặt trời buổi trưa chiếu qua bóng dáng của cô, hình bóng ấy khiến cô trở nên mờ ảo, đôi chân thon và trắng nốn
càng trở nên quyền rũ.
Cổ họng Hình Liệt Hàn có chút khô khốc,
ngắm nhìn thân thể ấy, anh luôn cảm thấy
một sức hút không thể chối từ.
Anh bắt đầu thầm nghĩ sau khi ngủ cùng anh một tháng nhất định người phụ nữ này sẽ yêu anh. Không chừng nửa đêm còn sà vào lòng anh, đến lúc đó mọi
chuyện sẽ diễn ra một cách tự nhiên.
Nghĩ tới chuyện này anh bỗng vui hẳn lên. Nghĩ tới 1 tháng nữa người phụ nữ này ăn ngủ cùng anh, anh luôn có một cảm giác mong chờ một điều gì đó mà không thể
giải thích được.
Đường Tư Vũ nhìn Hình Liệt Hàn đi tới, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, dáng người chuẩn như người mẫu đang đi catwalk, mặc sơ mi trắng giản dị, khí chất ngời
ngời.
Có điều, cho dù anh ta sở hữu ngoại hình tuyệt vời đó nhưng anh ta có một trái tim độc ác thì cũng chẳng có gì đáng mê
hoặc.
Hai người một trước một sau đi vào trong thang máy, Hình Liệt Hàn nhíu mày hỏi: “Đặt nhà hàng nào? Cô phải biết tôi sẽ không bao giờ đi ăn ở nhà hàng bình dân
đâu.
“Bữa cơm hôm nay tôi mời, nếu anh muốn chọn nhà hàng khác tôi không mời nữa.”
Đường Tư Vũ nói rõ.
Hình Liệt Hàn cau mày, người phụ nữ này quả là khó chiều. Thực sự mà nói, anh chưa gặp một người phụ nữ nào cứng
nhắc như cô.
“Được thôi! Tôi tin vào mắt nhìn của em.”
Hình Liệt Hàn không muốn đôi co với cô.
Đến bãi đỗ xe, Hình Liệt Hàn lái xe ra ngoài, Đường Tư Vũ ngồi cạnh chỉ đường đi tới nhà hàng. Chưa tới 10 phút là đến. Bước vào nhà hàng, nhìn cách bố trí lãng mạn Hình Liệt Hàn vô cùng hài lòng với
sự lựa chọn này của cô.
Đi vào phòng đã đặt riêng, Đường Tư Vũ cầm menu lật ra xem, Hình Liệt Hàn ngồi đối diện đang uống một tách trà, hơi nheo mắt nhìn người con gái đối diện đang chọn món. Mái tóc dài đen mượt của cô rủ xuống bàn, hàng lông mày thanh tú, mang khí chất cổ điển. Nếu cô được sinh ra ở
thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một đại tiểu
thư khiến người người muốn đến cầu hôn.
Đường Tư Vũ gọi món xong, cảm nhận được ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm mình rất lâu khiến cô rất khó chịu, cô vươn tay tự nhiên hất mái tóc dài, ngẳắng đầu lên, lạnh lùng nhìn qua bên đó: “Anh
đang nhìn cái gì đấy?”
Ánh mắt Hình Liệt Hàn không hề trốn
tránh, cười nói: “Nhìn em.”
Đường Tư Vũ không nhịn được hừ một
tiếng: “Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?”
“Tự tin quá đấy!”
“Đương nhiên.”
“Thảo nào cô lại có thói chăng hoa ong
bướm như vậy. Lúc nào cũng có thể câu dẫn đàn ông.” Đáy mắt Hình Liệt Hàn lộ ra
một tia nguy hiểm.
Đường Tư Vũ nghe xong liền đưa tay lên má, nheo mắt nhìn: “Anh Hình à, có phải anh đang ghen không? Chẳng lẽ nào anh
yêu tôi rồi?”
Lúc này Đường Tư Vũ tràn đầy sức hấp dẫn, trái tim Hình Liệt Hàn bỗng nhiên rung động, không ngừng đập mạnh vì
người phụ nữ này.
Nhưng trên gương mặt anh tuần vẫn tỏ ra trầm mặc, khó coi, nghĩ đến biểu cảm mê hoặc ấy của cô, có phải cô đã diễn qua
với Mộ Phi và Kỳ Lương?
“Tôi chỉ không muốn con trai tôi có một
người mẹ kiêu ngạo, chăng hoa làm nó xấu hỗ thôi, chứ với địa vị thân phận như tôi thì người xinh hơn em tôi gặp nhiều
rồi!” Hình Liệt Hàn lập tức đả kích.
Vẻ mặt phong tình của Đường Tư Vũ ngay lập tức biến thành trạng thái nghiền răng nghiền lợi: “Hình Liệt Hàn, mong anh đừng liệt kê tôi vào những loại người đó. Là tôi chăng hoa hay là do anh háo sắc mà năm năm trước đã biết chơi gái rồi. Trong năm năm nay, anh chơi gái chắc mười đầu ngón tay đếm cũng không đủ đâu nhỉ? Có cho thêm cả mười ngón chân
nữa chắc cũng vậy!”
Hình Liệt Hàn khẽ nhíu mày, người phụ
nữ này lại trách móc anh?
“Đợi đến ngày em bắt gặp tôi chơi gái rồi
nói tiếp, còn không bắt được thì đừng đoán linh tinh.” Hình Liệt Hàn phản bác.
“Tôi không hứng. Tôi chỉ hy vọng sau này chơi gái thì anh đừng đưa về nhà, kẻo con nó học phải cái tính đấy của anh, lúc
đấy tôi không tha cho anh đâu.”
“Vậy em thì sao? Trong năm năm này, em có người đàn ông nào không?” Hình Liệt Hàn hỏi lại, anh cực kỳ tò mò không biết
năm năm ấy cô đã trải qua như thế nào? “Tôi giữ mình thanh khiết.”
“Thật không? Năm năm trước em và Mộ Phi không có…” Hình Liệt Hàn phát hiện
mình rất có hứng thú với loại chuyện này.
Gương mặt nhỏ của Đường Tư Vũ liền
thay đổi: “Năm năm trước là lần đầu của
tôi! Tôi với Mộ Phi trong sạch.”
Hình Liệt Hàn nghe xong trong lòng liền có cảm giác khó chịu không tên, anh hơi ảo não hừ nhẹ một tiếng: “Nghe cứ như
tôi là lần thứ hai vậy.”
Nghe câu nói này Đường Tư Vũ đang uống ngụm trà thì phun ra, cô. vội lấy giấy
lau miệng.
Sắc mặt người đàn ông đối diện lập tức trầm xuống: “Ý em là sao? Em không tin
ư2”
Đường Tư Vũ thực sự không dám tin đó là lần đầu tiên của anh ta, có điều, sắc mặt của cô dần ửng đỏ: “Đừng nhắc đến
chuyện này nữa.”
Hình Liệt Hàn buồn phiền thở dài, người phụ nữ này lại không tin anh. Thực sự đó là lần đầu tiên anh lên giường với một cô
gái khi vừa 23 tuổi.
Đồ ăn dọn lên, chủ đề ấy cũng kết thúc. Đường Tư Vũ rất đói, cô đến bữa sáng cũng chưa ăn, hết điện thoại của Diệp Du rồi lại cãi nhau với anh ta, miệng đều khô
hết cả lại rồi.
Đường Tư Vũ ăn một miếng sườn xào chua ngọt, lập tức khen ngợi: “Ngon quái
Cái này làm thế nào nhỉ?” Hình Liệt Hàn thấy cô tìm tòi nghiên cứu
cách nấu, liền nói: “Nếu em muốn học, tôi
có thể bỏ tiền thuê đầu bếp ở đây dạy
eml”
Đường Tư Vũ nghĩ thế không hay lắm:
“Không cần. Tôi tự nghiên cứu.”
Hình Liệt Hàn ăn, phát hiện đồ ăn ở đây không ngon bằng các món người phụ nữ này hay nấu, giờ anh không còn hứng thú
với mây đồ ăn bên ngoài nữa rồi.
Đường Tư Vũ nghĩ ngợi rồi nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh có biết đàn ông thường nấu ăn ngon hơn phụ nữ không? Anh xem, hầu như các đầu bếp tại các nhà hàng năm sao cao cấp đều là đàn
ông cả.”