Trương Hằng nhún vai: "Ngươi nói thế nào cũng được."
"Ban đầu ta còn tưởng mình có thể ở bên ngươi thêm một thời gian nữa, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể dựa vào chính ngươi mà thôi." Huấn luyện viên già người Ba Tư lại cảm thán một câu.
"Yên tâm, ta có thể xử lý được, đừng có lải nhải nữa, nhanh lên đường đi, ngươi tuổi đã cao như vậy, đi bộ cũng phải mất khá nhiều thời gian đó." Trương Hằng nói.
"......"
"Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta tạm biệt ở đây." Huấn luyện viên già người Ba Tư cuối cùng cũng dừng bước: "Ta cũng để lại cho ngươi một món quà nhưng vì thái độ của ngươi không tốt nên ta quyết định không cho ngươi biết ta để quà ở đâu, ngươi tự đi mà tìm."