Thôi Diễm nhất thời bị bóp đến hai mắt trợn trắng, bám chặt lấy cánh tay sắt đá của Tần Hà cầu xin tha thứ: "Thượng tiên nhẹ chút, nhẹ chút, sự kiện linh dị, nó chính là có rất nhiều điều không thể tưởng tượng nổi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."
"Ngươi đã nói, đã trở về thì sẽ không ứng vào hiện thực." Tần Hà nghiến răng nói.
"Ta sai rồi, sai rồi còn không được sao, linh dị nó không giảng đạo lý nha, ngài buông ta ra trước, chúng ta cùng nhau suy nghĩ biện pháp." Thôi Diễm khóc không ra nước mắt, sáng sớm, người còn chưa tỉnh ngủ đâu.
Đột nhiên bị người lôi ra khỏi ổ chăn rồi ấn lên tường, ai chịu nổi chứ.
"Ngươi nói đi, hiện tại phải làm sao?" Tần Hà đành phải buông y ra, sau đó cởi giày ra cho y nhìn xem, chỉ thấy đầu ngón chân cái của bàn chân phải, đã không cánh mà bay.