“Vẫn chưa!” Lưu Minh lắc đầu.
Đối với chuyện Tiết Vũ Điền là minh tinh hết thời, phản ứng của ba thôn dân của thôn Băng Hồ về cơ bản không có gì khác biệt, bọn họ chỉ là hơi bất ngờ một chút rồi lại bình thường như cũ.
"Xem ra điều kiện y tế của huyện A Tắc thực sự không ổn." Chung Nhược Phi thở một hơi thật sâu.
“Không có cách nào, toàn bộ dân số của huyện A Tắc cũng chỉ hơn mười ngàn người, hơn nữa lại còn có không ít người đi làm ăn xa. Nói trắng ra, điều kiện y tế và trình độ bác sĩ của bệnh viện huyện A Tắc có lẽ còn không bằng một số trạm y tế xã ở miền Nam."
Lưu Minh quay đầu nhìn về phía mấy công nhân vẫn đang làm việc ở phía xa xa.