"Tiểu Hành, tôi biết thỏa thuận giữa cậu và chủ tịch, mà chủ tịch cũng luôn công nhận thỏa thuận này! Chỉ là tôi cho rằng cậu có thể đã nghe được thông tin gì đó, cho nên mới có hiểu lầm! Cậu xem như vậy được không? Chờ sau khi tôi giải thích rõ ràng hiểu lầm này, mà cậu vẫn muốn tiếp tục ở lại đây, thì chúng tôi sẽ lập tức quay về! Cậu cũng coi như chúng tôi chưa từng đến nhé, thế nào?" Lưu Ninh nháy mắt với Hà Sơn bên cạnh.
Hà Sơn hiểu ý, lập tức đi theo phụ hoạ.
"Tiểu Hành, chúng tôi biết rằng bây giờ cậu đã tìm được một ông chủ giàu có, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn có thể ở lại thôn Băng Hồ trọn vẹn một năm. Vì lẽ đó, thỏa thuận thế nào thì vẫn cứ thế, còn bọn tôi đến đây chỉ đơn giản là muốn hoá giải hiểu lầm nhỏ đó thôi!"
"Tôi tìm được một ông chủ? Vậy thì các người muốn nói gì?" Từ Hành nhìn bốn người, trong lòng có chút kích động!
Hắn không muốn giải thích và cũng không cần giải thích với những người này, thà bị hiểu lầm còn hơn.