Hải Phường Chủ hành sự sấm rền gió cuốn, cơ hội nói trao là trao ngay. Bát trảo ngư xám nhạt bơi vọt đi, chỉ còn lại Lương Cừ và Lão Cáp Mô lén lút rình mò về phía đại điện.
Thả lỏng tri giác. Xung quanh không một bóng cá. Lương Cừ cẩn thận từng li từng tí lẻn vào trong đại điện, Lão Cáp Mô theo sau trông chừng.
"Lương khanh sao cứ nhất định phải mò viên bạng châu lớn vậy? Vật này tuy tốt, nhưng lại không ăn được." Lão Cáp Mô đương nhiên thích châu báu, hay nói đúng hơn, vật gì đáng tiền lão đều thích, nhưng so với giá trị của Bảo ngư, Bảo thực, châu báu chắc chắn không phải thứ lão tâm đắc nhất.
"Tự có diệu dụng."
Lão Cáp Mô đảo tròn con mắt. "Lương khanh mò bạng châu, đã được lợi, vạn lần không được tranh Bảo ngư và Bảo thực với bản trưởng lão nữa!"