Chát! Chát! Chát!
Roi mây vung lên tạo thành tàn ảnh, khuấy động luồng gió dữ dội.
“Bảo ngươi đi thí luyện thì không đi, cả ngày không lười biếng ở nhà thì cũng ra ngoài lêu lổng, không đứng tấn, không luyện công, không đọc sách, ta đã đặc biệt chuẩn bị cho ngươi ngựa tốt, thế mà giờ Thìn ngươi cũng đến muộn! Giờ Thìn! Nghịch tử! Nghịch tử!”
Cẩm y lão gia hai mắt đỏ ngầu, lông mày dựng đứng, thiếu niên bị dây thừng trói trên cọc gỗ, cắn răng chịu đựng, khóe môi rỉ máu, đất vàng dưới cọc cũng tơi ra.
Bên cạnh hai người còn có tiếng khóc gào kinh thiên động địa.