Trần Tích quay người chắp tay: “Nhị thúc, đây là bằng hữu của ta ở Lạc thành, Vân Châu Phật tử La Truy Tát Già.”
Trần Lễ Trị sắc mặt sững lại: “Là hắn? Hắn không thể ở lại Trần gia.”
Trần Tích hỏi lại: “Nhị thúc, không biết có gì không ổn sao?”
Trần Lễ Trị nhất thời không nghĩ ra lý do, đành tránh ánh mắt của tiểu hòa thượng mà vội vàng rời đi: “Không sao, giữ thì cứ giữ lại đi, chẳng qua chỉ là thêm một đôi đũa thôi. Ta còn có việc, không rảnh nói chuyện phiếm với các ngươi nữa.”
Trần Tích quay đầu nhìn tiểu hòa thượng, lại thấy sắc mặt đối phương hơi trầm xuống, dường như đã nhìn thấu điều gì đó từ trong đáy lòng Trần Lễ Trị.