Đại chưởng quỹ Trần gia diêm hiệu Trần Duyệt đứng ở ngưỡng cửa, chắp tay sau lưng nhìn theo bóng lưng Trần Tích khuất dạng trong màn sương mỏng.
Hắn phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên cẩm bào, cười lạnh nói với tiểu nhị: “Nhớ kỹ, tối nay tiểu tử này có tới nữa, các ngươi đều phải khách khí, đừng để hắn nắm được sơ hở rõ ràng. Nhưng nếu hắn hỏi đến các chưởng quỹ trong diêm hiệu, cứ theo lời ta đã dạy các ngươi mà nói, đều không có ở đây.”
“Vâng!”
Trần Duyệt đi về phía hậu viện, bên cạnh một gốc cây lựu trong hậu viện bày một chiếc Bát Tiên Trác, đang có vài người vây quanh bàn đánh Mã Điếu bài!
Một lão đầu tóc hoa râm sờ tấm thẻ ngà voi trong tay, suy tư chốc lát, dùng ngón tay búng tấm thẻ ngà voi ra giữa bàn: “Bát Vạn!”