Giọng nói rõ ràng không lớn, nhưng lại như muốn xuyên thủng màng nhĩ, khiến cả phố dài lập tức trở nên nghiêm trang.
Huyền Xà.
Ngô Huyền Qua quay đầu nhìn lại, trầm giọng nói: "Huyền Xà? Có những lời không thể nói bừa được đâu, Vũ Lâm Quân chúng ta cũng vừa mới đến nơi này, làm gì có chuyện vừa ăn cắp vừa la làng? Chúng ta cũng là vì sự an nguy của kinh kỳ, ngươi nếu không đưa ra được chứng cứ mà lại vu oan giá họa, ta đây sẽ đến ngự tiền để phân giải phải trái đó."
Đôi mắt thon dài mảnh khảnh của Huyền Xà giống như hai thanh liễu diệp đao, dường như muốn rạch lên da mặt người ta. Toàn thân hắn ẩn trong chiếc áo choàng lớn màu đen, từ trên xuống dưới đánh giá Ngô Huyền Qua, đoạn khẽ mỉm cười: "Ta cứ tưởng là kẻ nào dám nói chuyện với bản tọa như vậy, hóa ra là Ngô tướng quân. Sao nào, có Ngô Tú chống lưng nên ngươi nghĩ mình có thể nghênh ngang trước ngự tiền ư? Đừng có mở miệng ra là đòi đến ngự tiền phân xử, Bệ hạ đang bận thanh tu, làm gì có thời gian rảnh mà làm Thanh Thiên đại lão gia xử án cho ngươi."
"Ngô đại nhân, ta biết ngươi muốn tranh công cho Ngô Tú," Huyền Xà liếc nhìn ống tre trong tay một vũ lâm quân: "Nhưng nơi đây có kẻ sử dụng hỏa khí, đã là đại án mưu nghịch, có lẽ liên quan đến Quân Tình Tư của Cảnh triều. Đây là quyền hạn của Mật Điệp Tư chúng ta, cho dù Giải Phiền Vệ của Ngô Tú tới cũng phải nhường sang một bên, Ngô tướng quân, xin mời ngài hồi doanh."