Trần Tích đi rồi.
Mọi người nhìn bóng lưng Trần Tích cùng tiểu hòa thượng vừa nói vừa cười mà muốn nói lại thôi. Bọn họ muốn giữ Trần Tích lại để bàn luận về buổi biện kinh vừa rồi, vì sao ác nhân có thể thành Phật? Trước đó có liệu được sẽ biện kinh lần thứ hai với Vô Trai chăng? Có chuẩn bị trước chăng?
Nhưng chưa kịp nghĩ thông, Trần Tích đã đi xa.
Tề Châm Ngộ đứng trong Minh Sắt Lâu, quay đầu nhìn những ngọn nến đã tắt hơn nửa trong chính sảnh: “Chuyện hôm nay ầm ĩ lớn rồi, Trần Tích hiền đệ đã chặn đứng một con đường tu hành của Duyên Giác Tự.”
Tề Chiêu Ninh nghi hoặc nói: “Huynh trưởng, không đến mức đó chứ, chỉ là thua một trận biện kinh thôi mà.”