Thời gian thấm thoát, năm năm trôi qua.
Gian mật thất nào đó, Vương Trường Sinh ngồi khoanh chân ở trên một tấm bồ đoàn màu lam, đôi mắt khép hờ, ngoài thân bị một vầng sáng màu lam bao phủ.
Một lát sau, một con hạc giấy lóe ra hào quang màu lam bay vào, vòng quanh Vương Trường Sinh bay lượn không ngừng.
Vầng sáng màu lam ngoài thân Vương Trường Sinh tan đi, mở đôi mắt ra, há mồm phun ra một đạo hào quang màu lam, đánh trúng hạc giấy màu lam, tiếng của Uông Như Yên vang lên: “Phu quân, Nam Cung tiền bối tới đây, nói là có việc nói chuyện với chàng.”
Sau khi bọn họ đánh đuổi lần phản công thứ hai của hỗn độn thú, hỗn độn thú liền không phản công nữa, cực kỳ thành thật, Vương Trường Sinh cũng liền bế quan tiềm tu.