Một tiếng rống thê lương vang lên, đầu hỗn độn thú bảy màu có thêm một lỗ thủng, một đạo hào quang vàng óng từ trán nó bay ra, thân thể nó run lên, ngã xuống.
Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn nhìn về phía Uông Như Yên, Uông Như Yên đang chiến đấu kịch liệt với một con hỗn độn thú bảy màu ngoại hình giống bò tót, ngoài thân hỗn độn thú bảy màu có nhiều lỗ thủng to bằng ngón tay, máu chảy không ngừng.
Hắn ra tay công kích hỗn độn thú bảy màu, vợ chồng hai người liên thủ, rất nhanh giải quyết con hỗn độn thú bảy màu này.
Nam Cung Vân Hâm và thiếu nữ váy trắng cũng giải quyết hai con hỗn độn thú bảy màu khác, máu tươi nhuộm đỏ quần áo bọn họ. Ba huynh đệ Tây Môn Trí giết nhiều con hỗn độn thú sáu màu, bọn họ cũng chưa lộ ra chút nét mỏi mệt nào.
“Sảng khoái, ha ha, đã lâu chưa từng sảng khoái như vậy.” Tây Môn Dũng cười ha ha.