Bên ngoài Bạch Mã sơn mạch, một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, trong thung lũng không có một ngọn cỏ, thoạt nhìn tương đối hoang vắng.
Một hang động trong lòng đất, vách đá tỏa ra hào quang màu vàng, Vương Nhất Đao ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, ngoài thân bao phủ hào quang vàng óng lóa mắt, đôi mắt khép hờ, tay trái không cánh mà bay.
Bên trái mặt hắn có mấy vết thương nhỏ, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Một lát sau, Vương Nhất Đao mở mắt, thở bật ra một ngụm khí đục. Hắn lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính màu vàng, đánh vào một đạo pháp quyết, trên mặt gương có thể nhìn thấy khuôn mặt của Vương Thanh Sơn.
“Nhất Đao, chúng ta đã đến Bạch Mã sơn mạch, ngươi ở nơi nào?”