“Thân thể hỗn độn thú biến thái như vậy?”
Lâm Nhất Minh nhíu mày nói, hỗn độn thú một màu trọng thương nhẹ nhàng hủy đi một món hạ phẩm tiên khí, yêu thú Chân Tiên kỳ bình thường thật đúng là không làm được
Hỗn độn thú một màu nhanh chóng chạy về phía đám người Vương Mô Hâm, Vương Mô Hâm bấm pháp quyết, con thuyền khổng lồ màu xanh nhanh chóng lùi về phía sau. Hỗn độn thú một màu sau khi lao ra mấy chục dặm, tốc độ chậm lại, tay ôm ngực, mặt lộ vẻ thống khổ. Không qua bao lâu, nó ngã xuống, một con hỗn độn thú cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể.
Một con thuyền bay hào quang vàng óng lấp lóe từ nơi xa bay tới, năm nam một nữ đứng ở trên, cầm đầu là một ông lão áo lam thân hình cao lớn, mặt vuông mắt to, có tu vi Chân Tiên hậu kỳ.
Ông lão áo lam lấy ra một cái bình ngọc màu xanh, thu lấy tinh hồn hỗn độn thú. Lão nhìn thấy hình hoa sen màu xanh trên buồm, chắp tay chào, nói: “Lão phu Lý Thương Hải, xin hỏi đạo hữu là con cháu Thanh Liên Vương gia phải không?”