“Có thể Phệ Nguyên Thú chỉ là đi ngang qua, Giang đạo hữu vừa vặn đụng tới Phệ Nguyên Thú, hoặc là Phệ Nguyên Thú bị yêu thú khác giết rồi.” Đoàn Thông Thiên đoán.
“Tìm một đoạn thời gian nữa đi! Nếu còn tìm không thấy, chúng ta liền trở về đi. Dù sao một chuyến này ra ngoài cũng không thiệt rồi, chúng ta...” Vương Thanh Thành còn chưa nói xong, một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất khẽ chấn động.
“Chẳng lẽ lại có yêu thú đang đấu pháp? Đi, đi qua nhìn xem.” Đoàn Thông Thiên hướng về ngọn nguồn thanh âm chạy đi, Vương Thanh Thành và Vương Nhất Đao vội vàng đuổi theo.
Một mảnh đất trống, năm nam một nữ đang đấu pháp, mặt đất gồ ghề, phân tán mấy món thông thiên linh bảo linh quang ảm đạm, chỗ xa có hai thi thể.
Trịnh Thu Nguyệt nhíu chặt lông mày lá liễu, một hạt châu lóe ra hào quang vàng óng lơ lửng ở đỉnh đầu, nở rộ ra một mảng quầng sáng màu vàng bao phủ toàn thân nàng.