Mặt đất kịch liệt chớp lên, có thêm hai cái hố lớn đường kính mấy chục trượng. Hai Nguyên Anh nhỏ bé từ trong lôi quang bay ra, vẻ mặt hoảng hốt.
Chúng nó còn chưa bay ra bao xa, một quầng sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, bao phủ hai Nguyên Anh nhỏ bé, cuốn vào trong một cái bình ngọc màu trắng.
Thiếu nữ váy xanh hơi sửng sốt, nhìn về phía chân trời xa xa, một dải cầu vồng màu bạc xuất hiện ở chân trời, không qua bao lâu, cầu vồng màu bạc dừng ở giữa không trung, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu bạc.
Bảy tu sĩ Nhân tộc đứng ở trên con thuyền bay màu bạc, trừ năm người bọn Vương Mạnh Bân, còn có một ông lão áo bào trắng mặt trắng không râu cùng một thanh niên áo đỏ thân hình cao lớn. Hai người nhìn thấy thiếu nữ váy xanh, vẻ mặt lo lắng, vội vàng bay qua.
Bạch Ngọc Kỳ vẫy tay một cái, bình ngọc màu trắng bay về phía nàng, nàng sưu hồn đối với hai Nguyên Anh, nhíu mày nói: “Từ gia bị diệt tộc rồi.”