Lôi hệ đạo pháp lực phá hoại kinh người, Tây Môn Đình lại có linh bảo lôi thuộc tính, nếu luận bàn, Vương Quảng Minh không có nắm chắc đánh bại Tây Môn Đình, tiếp tục đánh, bảo vật của hắn đều sẽ bị hủy. Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn quyết đoán nhận thua. Hắn đã thắng một trận, không tính là mất mặt.
Biết rõ thực lực không bằng người ta, cứ đòi liều mạng với đối phương, như vậy không sáng suốt.
“Đa tạ, Vương đạo hữu.”
Ánh mắt Tây Môn Đình nhìn về phía Vương Như Ý, trầm giọng nói: “Vương tiên tử, xin chỉ giáo.”
Linh ngoa (ngoa: giày, ủng) của Vương Như Ý sáng lên một đợt hào quang màu đỏ, bay tới đáp bên trong thung lũng, Vương Quảng Minh thu hồi bảo vật, bay đến trên một ngọn núi xem cuộc chiến.