Một tiếng vang trầm cất lên, lưỡi đao khổng lồ màu lam bị lưỡi hái màu xám chém vỡ nát, hóa thành mấy chục vạn con Hàn Tinh Nghĩ (kiến Hàn Tinh), bao phủ bóng người ông lão áo bào xám, truyền ra một tiếng hét thảm.
“Vương đạo hữu, mau rút!”
Lam Phúc Không thúc giục, khẽ vung cổ tay một cái, phất trần màu xanh trên tay nở rộ hào quang màu xanh, lượng lớn sợi tơ màu xanh bắn ra, lao thẳng đến dị tộc.
Ngoài thân Vương Xuyên Minh nở rộ hào quang màu vàng óng, hóa thành một đạo độn quang màu vàng óng xé gió mà đi, biến mất ở phía chân trời, Lam Phúc Không và Hứa Băng Băng luân phiên yểm hộ, rút lui theo.
Lưu Vũ Hàm hướng về một phương hướng khác rút lui, nàng lẻ loi một mình, bị nhiều dị tộc Luyện Hư công kích.