Hắn bình thường cũng luận bàn với tộc nhân, luận bàn giữa đồng tộc sẽ không hạ tử thủ, người ngoài luận bàn căn bản không nghĩ nương tay, cho dù giết chết đối phương, cũng có thể nói là lỡ tay.
“Thua một trận tỷ thí mà thôi, không có gì, tu luyện cho tốt, đường về sau còn dài.”
Vương Lập Hà an ủi. Cùng là từ hạ giới phi thăng, đám người Vương Thanh Sơn, Vương Mạnh Bân là từ núi thây biển máu giết ra, sinh tử đấu pháp Vương Tông Lãng từng trải qua không nhiều, đánh không lại Huyết Thiềm Thượng Nhân cũng có thể hiểu được.
Vương Tông Lãng cười khổ một tiếng, âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về phải rèn luyện một phen hẳn hoi, thật không dễ gì có cơ hội nở mày nở mặt, lại thua Huyết Thiềm Thượng Nhân, may mà Vương Lập Hà cùng Vương Công Hổ thắng lợi.
Bọn Vương Tông Lãng và Vương Viễn Vi mấy chục tộc nhân tọa trấn Kim Hồng cốc, Vương Lập Hà dẫn người rời khỏi.