Một tòa tiểu viện ngói đỏ yên tĩnh, Phương Thanh Hồng cầm trên tay một tấm pháp bàn lóe ra ánh sáng màu đỏ, ánh mắt âm trầm.
“Ta không biết bọn họ muốn làm cái quỷ gì, Lâm Thặng có tu vi Luyện Hư đại viên mãn, vậy mà để ý Thiên Cầm tiên lữ như thế, nói không chừng là mưu đồ bảo tàng Huyền Âm Thượng Nhân để lại. Ta đã động tay động chân, lợi dụng Thiên Mục Nga (bướm ngàn mắt) của bản tộc có thể truy tung được vị trí của bọn họ.”
Phương Thanh Hồng trầm giọng nói.
“Biết rồi, ta sẽ thông báo bên trên, hắn sẽ không phát hiện thân phận của ngươi nhỉ? Ngươi ẩn núp ở Nhân tộc có sứ mệnh quan trọng.”
Một giọng nam tử có chút khàn khàn từ pháp bàn màu đỏ truyền đến.