Cách đó không xa có một tòa lầu các màu vàng cao ba tầng, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Trân Bảo Các”, cửa mở rộng.
Ba người Liễu Thiên Diễm và Kim Sát Chân Nhân cùng nhau phá cấm chế lấy bảo vật, thật không dễ gì phá đi cấm chế. Kim Sát Chân Nhân bị đoạt xá, nháy mắt giết chết thiếu phụ váy đen, Liễu Thiên Diễm cũng không làm gì được đối phương.
“Chúng ta ai cũng không làm gì được ai, còn không bằng hợp tác lấy bảo vật.”
Kim Sát Chân Nhân vẻ mặt thành khẩn.
“Ngươi cảm thấy lão phu sẽ tin tưởng loại lời nói ngu xuẩn này? Ngươi nếu có thể giết lão phu, đã sớm ra tay, ngươi chỉ là một luồng tàn hồn, đoạt xá một tu sĩ Luyện Hư, ta cũng không tin ngươi có thể kiên trì bao lâu.”