Mặt đất phồng lấy một gò đất nhỏ, Song Đồng Thử từ lòng đất chui ra, nó phát ra tiếng rống hưng phấn, ngoài thân nở rộ ánh sáng vàng, hình thể tăng vọt. Nó mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một vầng sáng màu vàng, che kín xác chuột yêu, cuốn vào trong miệng, nuốt xuống.
Bốn người bọn Lam Phúc Không bay tới, nhìn thấy cái hố khổng lồ, trong mắt bốn người tràn đầy nét chấn động.
“Đa tạ ân cứu mạng của Vương tiền bối, Vương tiền bối thần thông quảng đại, thực lực phi phàm, tương lai khẳng định có thể tiến vào Hợp Thể kỳ, Đại Thừa cũng không phải việc khó.”
Trên mặt Lam Phúc Không đầy nét nịnh nọt, bắt đầu nịnh bợ.
Ba người bọn ông lão áo bào đỏ lại không cảm thấy kỳ quái, Lam Phúc Không nếu không nịnh bợ, vậy mới kỳ quái.