Ánh mắt Liễu Thiên Tiêu âm trầm, hỏi: “Ta bảo ngươi phái người đi thăm dò tung tích Vân Lam, có tin tức chưa?”
Tộc nhân cấp thấp thương vong nhiều nữa cũng không thể so với một vị tu sĩ Luyện Hư. Liễu Vân Lam chậm chạp chưa về, điều này làm Liễu Thiên Tiêu có một loại dự cảm bất hảo.
Theo lý mà nói, Liễu Vân Lam nếu toàn lực chạy trốn, hẳn là có thể thoát thân, đã thoát thân, vì sao không quay về Thiên Trúc đảo? Muốn nói bị hại, bản mạng hồn đăng của Liễu Vân Lam còn chưa tắt.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, đây mới là điều Liễu Thiên Tiêu cảm thấy khó giải quyết nhất.
“Bọn họ tìm tòi hải vực phạm vi ngàn vạn dặm, cũng chưa phát hiện Vân Lam cô cô, cũng chưa có bất luận kẻ nào thu được tín hiệu cầu cứu, Vân Lam cô cô có thể bị yêu thú bậc sáu bắt đi hay không?”