Bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử, ngốc cùng một chỗ mấy trăm năm. Chưa nói đến yêu nhau nhưng địch ý giữa hai người cũng giảm bớt rất nhiều, còn nhiều thêm một ít hảo cảm.
“Nếu có duyên, chúng ta hẳn là có thể gặp lại. Con khôi lỗi thú cấp bốn này cho ngươi, ngươi giữ lấy phòng thân đi!”
Vương Thanh Sơn lấy ra một viên cầu kim loại kim quang lập loè, đưa cho Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi tiếp nhận viên cầu kim loại, lên tiếng cảm ơn.
Trong miệng nàng bắt đầu lẩm bẩm, bạch quang bên ngoài thân đại phóng, hai tay vỗ về hướng hư không. Hai đạo bạch quang bắn ra, đánh lên trên hư không. Hư không tạo nên một trận gợn sóng, không qua bao lâu thì xuất hiện một vết rách thật nhỏ.