Vương Mạnh Bân có thể giết hai người Đặng Thiên Hâm, công của Minh nguyệt châu không thể không nhắc đến. Hắn vẫn còn một viên Minh nguyệt châu, là Trình Chấn Vũ đưa cho hắn.
“Dễ nói? Dễ nói như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể bắt tay giảng hoà?”
Vương Mạnh Bân cười lạnh nói, trong tay thủ sẵn một viên châu màu đen.
Trần Hồng thở phào một hơi, vội vàng truyền âm nói: “Tiền bối của Thanh Vân cung chúng ta ở Huyền Dương giới giới, hạ lệnh bảo chúng ta phối hợp với Đặng đạo hữu đoạt lại Thiên hư ngọc thư. Vương đạo hữu, ngươi giao Thiên hư ngọc thư ra, đến lúc đó chúng ta cùng nhau phi thăng Huyền Dương giới. Ngươi có thể không đấp ứng, nhưng trừ phi ngươi không muốn phi thăng Huyền Dương giới. Nếu không chỉ cần ngươi phi thăng, tên và bức hoạ của ngươi sẽ truyền đến tay tiền bối của chúng ta ở Huyền Dương giới. Đặng gia hẳn là cũng sẽ thu được mệnh lệnh như vậy.”
Vương Mạnh Bân nhướng mày. Hắn không biết lời nói của đối phương là thật hay giả, nhưng hắn sẽ không ngây thơ đến mức tin tưởng lời đối phương nói.